15 thg 11, 2010

Anh vẫn thường bảo em chín chắn hơn anh rất nhiều. Nghĩ lại em mới thấy nực cười cho bản thân làm sao. Có chín chắn thật không anh? Nếu chín chắn, người ta sẽ ổn định trong tình cảm. Nếu chín chắn, người ta sẽ cân nhắc, khéo léo trong cư xử. Nhưng em thì nào có thế. Em bất ổn trong mớ cảm xúc hỗn độn của bản thân, thiếu kiềm chế trong những hành động ích kỉ đối với anh. Và càng nực cười hơn khi trong thực tế, người cử xử một cách chín chắn lại là anh, có lẽ thế nên cái tôi trong em không chấp nhận được, nó vẫn còn trẻ con và cao ngất ngưởng.

Thật ngu ngốc khi ta cứ cố tranh giành cái vị trí làm kẻ kiểm soát trong tình yêu. Anh sẽ cười em với cái suy nghĩ ấy, phải không nào? Nhưng em là thế, không phải là một đứa phức tạp, hay nhạy cảm gì cả, chỉ đơn giản là một kẻ ích kỉ. Một kẻ lúc nào cũng sợ cái cảm giác mình ở thế bị động, lúc nào cũng muốn chắc chắn rằng, nếu có phải chia tay thì cũng là mình chủ động chia tay trước, vì ngây thơ nghĩ rằng như thế sẽ bớt đau, sẽ nhanh quên hơn, lúc nào cũng muốn chắc rằng mình hơn thế anh, chỉ có chuyện mình bỏ anh, chứ ko có chuyện ngược lại.

Bởi vậy, khi bị "thất thế", em giống như một kẻ cao ngạo bị đẩy vào ngõ cụt. Vùng vẫy trong mớ cảm xúc hổ lốn, tự gắn cho nó những các mark đầy thuyết phục. Đúng, vấn đề không phải ở anh, anh vẫn yêu em nhiều như thế, vẫn quan tâm, chăm sóc cho em. Chỉ có em những lúc ngồi đợi chờ anh rồi bực mình một cách ngớ ngẩn mới hoảng sợ nhận ra mình đang lệ thuộc vào tình yêu, điều đó khiến em không thể nào chấp nhận được, em không thích như thế, trước giờ chỉ có tình yêu phụ thuộc vào em, hồi hộp chờ đợi những phản ứng đáng sợ của em, chứ em nào có quan tâm xem tình yêu ngắn dài ra sao. Chỉ nghĩ thế thôi đã khiến em không muốn chấp nhận sự thật này một chút nào, thế là em đổ tất cả lỗi cho anh, dày vò anh.
Em vừa sợ mình khiến anh mệt mỏi đến mức muốn chấm dứt tất cả, vừa căm ghét việc anh lúc nào cũng cư xử như một người giàu lòng vị tha và đầy kiên nhẫn. Thế nên em mới hét vào mặt anh rằng đừng yêu em như một thánh nhân và liên tiếp làm khổ anh, thử thách "lòng vị tha" của anh. Vâng, em tự vẽ ra một kẻ thù và tự ăn thua đủ với nó.

Đến bây giờ thì đến em cũng phải ghét chính bản thân mình rồi, làm sao có thể ưa một kẻ ích kỉ, háo thắng như thế chứ.

Khi anh nói, anh sẽ chấp nhận mọi quyết định của em, cũng là lúc em bắt đầu tự hỏi mình:
"Mày đang muốn gì ở tình yêu?!"
"Đây là cái cách yêu mà mày muốn sao?! Chẳng phải trước nay mày vẫn ghê sợ thứ tình yêu như thế sao?!"
...
"Nếu bây giờ chia tay thì sẽ ra sao?!"

Em ở thời điểm này không thể nào tưởng tượng nổi mình sẽ thế nào nếu chấm dứt tình yêu này. Uh thì sẽ rất buồn, sẽ đau khổ, nhưng hình như có điều gì đó còn đáng sợ hơn thế nên em chẳng dám nghĩ tiếp.
Sau tất cả những gì mình đã có, đã trải qua, chỉ nghĩ đến hai từ "chia tay" thôi đã thấy ngớ ngẩn, ngu ngốc rồi.
Được, em đang thú nhận với anh con người ích kỉ của em đấy. Còn quyết định của em? Em đã chán ghét con người ấy lắm rồi, em nhất quyết không để cho kẻ điên ấy cướp mất tình yêu của em đâu. Em sẽ học cách yêu anh đơn giản và đủ đầy như anh vẫn yêu em.

21 thg 10, 2010

Đã qua rồi những ngày mới yêu
Chẳng còn những vồn vã hẹn hò
Chẳng còn những tin nhắn

20 thg 8, 2010

Playing for Change

"Playing for Change"

17 thg 8, 2010

Thật buồn cười khi chính mình cũng đang dao động.
Cứ như đang cai nghiện vậy, muốn dứt ra mà đầu óc cứ nghĩ đến.
Con người ta khi yêu mới yếu đuối làm sao...

Duyên?

Những mối quan hệ xuất phát từ mạng Internet có thể coi là Duyên?!

15 thg 8, 2010

Hôm nay được bạn kéo đi nghe nhạc giao hưởng, hay thì có hay, nhưng cá nhân mình thấy đi nghe nhạc giao hưởng thật quá bằng tra tấn. Phòng im phăng phắc, ai cũng phải ra vẻ đang cảm thụ âm nhạc ghê lắm, có thật thế không thì chịu.
Âm nhạc cổ điển, theo mình, là thứ âm nhạc cá nhân, chỉ khi ở một mình, xung quanh không có ai, đó là lúc mình chìm trong âm nhạc.
Sẽ thật buồn cười khi mình coi Classical Music như một đối tượng để yêu, và mình đã fall in love với "chàng" không biết bao nhiêu lần rồi, again, again, and again. Cứ bẵng đi một thời gian, để cuộc sống sôi động quay cuồng quanh mình, rồi gặp lại "chàng", ta lại ngất lên ngất xuống, như một thứ gây nghiện, cứ tự hỏi sao trên đời lại có nhưng giai điệu "thần thánh" đến như thế, lôi tuột con người ra khỏi thực tại.
Tuy nhiên, mình không bao giờ dùng nhạc cổ điển để thư giãn, đó là đặc quyền của New Age, còn với nhạc cổ điển, đó là khi ta Đau. Mình có thể yêu anh chàng New Age mọi lúc, mọi nơi, anh ta hiền lành, êm dịu, lúc nào cũng dỗ dành mình, còn anh chàng kia thì ngược lại, những giai điệu mà anh ta phát ra chỉ gợi nên nỗi buồn, khắc họa nó rõ nét, bào sâu vào từng ngóc ngách, moi móc cho ra bằng được những khắc khoải. Mà thế thì đáng sợ quá.
Nhưng dẫu sao vẫn cứ chết mê chết mệt với nhạc cổ điển, thứ âm nhạc nằm ngoài tầm duy lý.

9 thg 8, 2010

Thôi.

Thôi, bỏ đi nhé nhưng mong mỏi bé nhỏ
Những điều bất ngờ sẽ chẳng bao giờ có
Cái gì một chiều có bao giờ tốt

25 thg 6, 2010

Khóc 1 đêm để rồi hôm sau lãnh nguyên 1 trận ốm
đời rõ đẹp...
Hôm nay mình đã nghĩ: Nếu bây giờ mình là một cô sinh viên của một trường ĐH nào đó thì sao?
Nghĩa là mình cũng như nhiều người khác cungf tuổi, chỉ việc lo học hành và ăn chơi, đợi ít nhất cho đến 4 năm sau mới phải vào đời, mới phải lo kiếm tiền.
Nghĩa là mình có thể yêu một thứ tình yêu sinh viên - tuổi trẻ hoặc cái gì đó đại loại thế, mà ko phải bận tâm người yêu mình ko đủ trưởng thành như mình mong muốn, và chắc chắn cũng không đòi hỏi quá nhiều.
Nghĩa là mình không phải chuốc vào người một mớ stress công việc, không phải lúc nào cũng hở chút là bực mình.
Mà thôi, "Nếu" đến mấy cũng đâu phải là hiện thực
Buông thôi...

22 thg 6, 2010

Unforgiving!

Thầy cho bài tập về nhà: "Hãy tìm 3 adj để miêu tả tính cách của em, 2 positive và 1 negative"
Nghĩ một hồi.
Tìm một hồi.
Tra một hồi.
Quyết định chọn từ: Unforgiving.
Từ đấy thầy nhớ mãi, cứ thấy mình là nhắc. Câu cuối cùng trong bản nhận xét dành cho mình: Don't cross this girl! "SHE IS UNFORGIVING" Be careful!
...
:))
Uh, đúng là mình unforgiving thật. Nhưng đấy là trước kia.
Mình khó tha thứ, để lâu trong lòng, ghét là ghét đến tận xương gan cốt tủy, hận là hận đến muốn giết chết.
Nhưng đấy là khi người ta sống mà cứ nghĩ mình là kẻ bất hạnh nhất thế giới, là khi người ta nhìn nhận mọi việc một cách chủ quan, phiến diện.
Lớn dần lên, va vấp nhiều dần lên, học được một điều: Tất cả đều mang tính tương đối.
Cứ cho đối phương sai 10 thì chắc chắn mình cũng sai 5,7 phần, chẳng có ai hoàn toàn sai, cũng chẳng có ai hoàn toàn đúng.
Thế là bao nhiêu yêu ghét ngày xưa quên hết sạch.
Không nghĩ là mình lại quên được dễ dàng thế, nhẹ nhàng và thoải mái thế.
Quên đến mức mà ngay cả lần đầu tiên mình hôn: ở đâu? sao lại hôn và quan trọng hơn là cảm giác của nụ hôn đó thế nào? mình hoàn toàn không nhớ.
Quên cả ngày xưa sao lại cãi nhau, sao lại chia tay.
Mà quên chừng ấy thứ thì thôi, coi như chẳng còn gì để mà yêu, ghét. Cảm xúc trở về điểm khởi đầu.

Thực ra mình hiểu rằng muốn quên 1 người không phải dễ, phải cần thời gian, cần khoảng cách.

23 thg 5, 2010

Dường như lại quay trở về mớ hỗn độn của gần một năm trước.
Tưởng chừng đã gạt bỏ được hết những hồ nghi về tương lai nhưng nào phải thế.
Không bao giờ có thể thay đổi bản chất của một con người, phải thế không.
Mình lại lao đi tìm khoảng lặng rồi.
Nhìn kiểu gì thì cuối cùng mình vẫn là đàn bà cung Ma Kết.
Mình biết điểm yếu của mình, chủ quan, hay áp đặt cách nhìn cá nhân vào người khác, thế nên mình luôn sợ, mỗi lời nói ra sẽ xúc phạm đối phương, sẽ làm họ đau, hoặc là ko nói, hoặc là nghĩ kĩ cho đến tận cùng rồi mới mở lời.
Nhưng dường như con người có hạn, tránh thế nào cũng chẳng được, để ý mấy cũng vẫn có lúc làm đau người khác. Nhưng thật tâm, thật từ đáy con tim, mình không bao giờ muốn làm tổn thương bất kì ai.
Không phải mình đạo đức giả, mà vì mình đã nếm trải qua cái cảm giác đó rồi. Chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện tình cảm. Những lời nói tuôn ra chẳng khác gì những lưỡi dao cứa rách tim, bao nhiêu tình cảm xây dựng, vun đắp bấy lâu tan biến cả. Chỉ còn lại trong tim những vết thương, lâu dần thành sẹo, và không biết lúc nào nó đã chuyển sang thành sự hận thù.
Mình đã mất bao lâu để thoát ra khỏi đám bùn ấy? Không còn nhớ nổi, lâu, rất lâu, đến độ mỗi khi nhớ lại chỉ có thể dùng màu đen để vẽ lên.

7 thg 5, 2010

Hôm nay là một ngày thật tệ
stress công việc
những giấc mơ ám ảnh
và nhiều điều mệt mỏi nữa
nhớ anh, chỉ muốn nhìn thấy anh, muồn ôm anh cho nhẹ lòng
thế là chạy đến gặp, nhưng rồi anh có bạn, chẳng có lúc nào để nói cho anh biết là mình cần anh như thế nào, đành quay về, nước mắt cứ rơi không cách nào ngừng.
Không biết phải gọi cho ai, ngồi khóc một mình ở stu.
Những lúc này mình phải làm gì đây?
Cái cảm giác bị bỏ rơi, ngồi khóc một mình ở block house lại hiện về rõ rệt.

12 thg 4, 2010

Thường tự cho bản thân là yêu Hà Nội, nhưng thực ra mình có biết gì về Hà Nội đâu. Nên thử giả tưởng, nếu một ngày nào đó phải giới thiệu với một người nước ngoài về Hà Nội nghìn năm văn hiến thì tắc tị là cái chắc. Đấy là một điều đáng xấu hổ.
Rồi cả Thanh Hóa nữa, nơi mình sinh ra, nơi đầy ắp kỉ niệm tuổi thơ, mình cũng chẳng biết gì về nó. Đến tận tết năm nay mới được ra cầu Hàm Rồng lần đầu tiên, mới được nghe các ông các bác kể về lịch sử của nó. Nên thử giả tưởng, nếu một ngày nào đó mình đưa ai đó về quê mình chơi, biết giới thiệu gì về đất xứ Thanh này bây giờ. Đấy là một điều đáng xấu hổ.
Mình yêu đất nước mình, mình muốn đi, muốn đến điểm đầu, điểm cuối của đất nước, nhưng đi nhiều để làm gì khi ngay tại nơi mình sinh ra, nơi mình lớn lên, mình lại chẳng hiểu rõ gốc gác của nó.
Vậy nên từ giờ mình sẽ tìm hiểu nhiều hơn về Việt Nam, trước tiên là Hà Nội và Thanh Hóa. Tất nhiên chỉ ngồi đọc sử không thì chán lắm, buồn ngủ ngắc ngoải ra đấy, nên mình sẽ kết hợp với học Tiếng Anh. List-To-Do sẽ xuất hiện thêm một mục là hè này có thể làm guide :"D.
Fighting!

10 thg 4, 2010

Kỉ niệm ngày mình cãi nhau lần thứ n....
Là lỗi của em, làm khổ anh không biết bao nhiêu lần vì cái thứ được gọi là "bản năng", là "cảm xúc", là "bất chợt"
từ giờ trở đi sẽ học cách kiềm chế và suy nghĩ kĩ trước khi viết hay gõ, private hay public bất cứ cái gì.
Sợ nhất cãi nhau những lúc này, khi mà công việc đổ ập lên đầu và bản thân lại ì trệ. Ai mà làm việc lúc buồn được. Thế là cả buổi chiều mặt đờ ra, đi đi lại lại trong stu và chẳng làm được gì, lên mạng tìm eck với Mel cũng chẳng thấy đâu, cuối cùng ngồi nói chuyện với anh Trie, anh bảo em lớn rồi đấy, cô gái 20t ạ.
1 năm 1 tháng
[Đáng lẽ ra cái note này sẽ xuất hiện từ tháng trước :"P]
Vậy là mình yêu nhau được 1 năm 1 tháng rồi! Phải vậy không?! Thực ra, với em mà nói, em chỉ chắc chắn mình yêu nhau trong vòng 3 tháng trở lại đây.
Em mất 6 tháng để nghi ngờ tình cảm của mình
2 tháng để buông bỏ
1 tháng để quay về và cố thuyết phục mình đang yêu
1 tháng chấp nhận việc mình đã yêu nhưng chưa chấp nhận những khoảng trống
và 3 tháng còn lại, em đã yêu hết lòng, bỏ qua những khoảng trống và học cách không đòi hỏi.
Trước khi yêu anh, em cứ nghĩ mình đã biết đủ về tình yêu, đã sẵn sàng tinh thần để yêu một ai đó dài lâu. Nhưng những gì xảy ra trong vòng 1 năm qua đã chứng minh một điều ngược lại: em vẫn chỉ là một đứa trẻ con, chẳng biết gì về tình yêu.
Trích cái note còn dở dang...
:)
Em mừng vì đã nhận ra và biết trân trọng tình yêu này trước khi quá muộn.

5 thg 4, 2010

Dạo này mình bị điên thật mà
rất hay nghĩ vớ vẩn và nổi điên một cách vô lý =..=
Tự dưng một buổi sáng tỉnh dậy thấy buồn (vì vài lý do chả ra đâu vào đâu), muốn ôm anh thế là ntin cho anh, rồi tự dưng nghĩ, ngay như bây giờ mình buồn, mình cần một cái ôm thực sự, mà chẳng thế có nổi, vậy sau này anh đi rồi thì sao, thế là tự kỉ với một đống stt "I hate emoticons, they're damn emotionless", "I need a real hug" và ngồi khóc ngon lành. Điển hình cho sự điên nhé.
Không thể nào hiểu nổi!

27 thg 3, 2010

Hôm nay ở Studio rất vui, mình thích cái kiểu cả hội nhậu nhẹt mà chỉ có mỗi mình mình là con gái, cảm giác độc nhất \:D/, hơn nữa các anh í cũng coi mình chả khác gì thằng con trai, như anh em trong nhà.
Bây giờ mọi thứ đang khá dở dang, không có một cái gì chắc chắn cho tương lai của mình nhưng quyết định xin làm ở studio của anh Vamp ở thời điểm này khiến mình hài lòng.
Mặc dù mấy ông ở đấy ăn nói bỗ bã, suốt ngày rượu chè thuốc thang, ở bẩn (ợ, đàn ông mà :"| ) nhưng tính cách rất thoải mái, yêu động vật :X.
Mình nghĩ chả có chỗ làm nào như ở đây, 11h trưa, hàng tào phớ đi qua, mình kêu "anh ơi em muốn ăn tào phớ" thế là anh Vamp hét vô luôn, ngồi ngoài hè nắng nhẹ se se gió húp bát tào phớ ngọt lịm, ông anh ăn xog quay ra bảo ông chú bán tào: "Chú làm điếu thuốc lào ko, đang thèm chứ gì, bắt bài ngay." Rất fun :)). Ông anh mình bình thường đi khách thì đạo mạo là thế, tiếp đủ loại khách, toàn giám đốc này, trưởng phòng kia, về stu lại nhếch nhác, bê bối như thường, đi ăn cơm bụi thì cười nói hỉ hả với anh béo trông xe, thỉnh thoảng ngồi phớ lớ với những người bán hàng rong. Tóm lại sống rất thoải mái, dễ chịu, không có cái kiểu phân biệt hạng người này, kia. I do like it.
Được cái không bao giờ mắng mình, trong khi cái đứa lười chảy thây và bê tha như mình rất đáng bị ăn chửi, nhưng mà lần nào cũng trách vài câu rồi lại cười nói, trêu chọc, như thế cũng khiến mình thấy tội lỗi ăn năn mà sửa chữa.
À, hóa ra không cần thiết cứ phải nói "Cậu làm tôi thất vọng" cũng có thể khiến người ta nhận ra sự thiếu trách nhiệm của mình.

24 thg 3, 2010

Buồn cho bạn!
Bạn chia tay ny, trong lòng vẫn giữ hy vọng, để rồi hôm nay bạn phải nhìn thấy relationship stt của người ta thay một cái tên mới, bạn buồn bã del face đi. Hỏi người ấy sao tàn nhẫn thế, nghe lý do rồi cũng chẳng nói được gì thêm. Ai cũng đúng, cũng có lý riêng. Buồn vô cùng.
Bởi vậy mình không thích public cái stt ấy, cũng đưa nó trở về mặc định chỉ là have a relationship thôi, bảo mình ko có niềm tin ở tương lai cũng được, nhưng những thứ ấy về sau chả khác gì dao cứa vào tim, đau lắm. Thôi thì có nhưng tình cảm chỉ nên gói gọn trong tim thôi, mình yêu chừng nào thì tự mình biết, tự mình giữ gìn vậy thôi

20 thg 3, 2010

Mình bắt đầu có cái tính hở chút là cáu giận và khóc lóc, dĩ nhiên cái tự tôn không cho phép mình khóc trước người khác, dạo gần đây chỉ có anh là được nhìn thấy con người trẻ con ấy của mình.
Hôm nay mình lại khóc, khóc ấm ức, mấy lần trước đều nhịn ngon, hôm nay nhịn không được nữa, ức quá nên khóc.
Hồi đầu thì chẳng thấy gì, nhưng từ lúc đi học cái cảm giác khó chịu rõ rệt hẳn. Ở lớp mình là đứa nói nhiều nhất, Courtney và Erin luôn khuyến khích nói mà không ngồi bắt lỗi từng chút một nên cảm giác thoải mái. Nhưng mỗi lần nói chuyện với anh cảm giác rất ngại, cứ mở mồm là lại lo bị chỉnh, lại bị chê giọng mình có vấn đề, giọng mình sinh ra đã thế, mình cũng đâu phải không có cố gắng sửa, đâm ra dần dà chẳng muốn mở mồm ra nói mặc dù để thực hành thì nói chuyện với anh cũng tốt. Mình chỉ mong anh tâm lí hơn một chút, suốt ngày chê bai sẽ khiến người ta mặc cảm về bản thân hơn thôi.
Cuối cùng hôm nay bực mình quá leo lên giường mãi mới ngủ được, mơ được một giấc tầm 10' thì tỉnh luôn, không ngủ lại được nữa. Cảm giác khó chịu nó cứ nghèn nghẹn ở cổ họng. Muốn khóc.
Ghét bản thân trẻ con và mau nước mắt như thế này.

13 thg 3, 2010

Destiny!

7 thg 3, 2010

Viết cho 1 năm yêu nhau!

Anh có bao giờ thấy tình yêu nhạt thếch không?.
Không phải là hết yêu, mà là hết thấy thú vị. Cảm giác mới mẻ ban đầu bị thay thế bằng sự quen thuộc nhàm chán.
Yêu em thật khó khăn. Em luôn chuyển động, luôn đòi hỏi. Trong khi anh lại có vẻ thích những gì ổn định hơn, êm đềm và quen thuộc hơn. Không cần bất ngờ, không cần quà cáp, không cần hẹn hò, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Em gợi ý hẹn hò thì anh hỏi ngược lại em thích đi đâu.
Em trao quyền lead cho anh thì anh ném trả lại vì em đi nhiều và anh biết ít.
Em hỏi anh còn tiền ko, em chọn phim có ý nghĩa và dịp có ý nghĩa để xem, anh gạt đi, anh muốn xem phim anh thích. Điều đó khiến em buồn, không phải vì em không thích những phim anh thích, mà vì anh ko hiểu nó có ý nghĩa với em. Hãy rủ em đi xem phim anh thích, đừng để em rủ và chọn phim anh thích.
Em thích những món quà, em thích những điều bất ngờ, em thích khám phá, hàng trăm ngàn thứ em thích luôn lồ lộ ra, nhưng hình như anh quên mất những điều đó rồi. Tặng quà cho em khó? Và rồi anh coi như cho qua luôn? Anh có nghĩ nói ra những điều đó sẽ khiến em buồn không.
Anh yên ổn với quy luật đó, không cần thay đổi, không cần đi nhiều hơn để biết nhiều hơn, em đòi hỏi và anh đáp ứng, luôn là thế.
Nhà em, nhà anh, cafe, nhà nghỉ. Cái quy trình đấy làm em thấy nhạt nhẽo, cuộc sống hàng ngày vốn đã là một guồng quay cố định và hay stress rồi, thêm sự nhàm chán này nữa thì em sẽ chỉ là một cỗ máy thôi.

Có lẽ em đã lý giải được vì sao dạo này em hay bực tức, vì cái sự nhạt nhẽo này nó đang thui chột em, cộng thêm sự kiên nhẫn cũng đang mòn dần.
Hai ngày nay em chán, không muốn nói chuyện với anh.
Hai ngày nay em cũng thấy ghét bản thân mình.
Hai ngày nay em còn thấy rất nhớ anh.
Thế nhưng khi anh gọi điện em không muốn nghe, anh muốn gặp còn em nửa muốn nửa không, anh đến tặng quà, em thấy vui, chạy vào khoe mẹ, khoe bạn bè nhưng cái hẫng hụt trong lòng hình như không lấp đầy được, thế là chẳng thể ôm anh mà cảm ơn và khen một cách thoải mái được.

Em làm anh khổ sở, uh, yêu em thật khó.
Em xin lỗi.

5 thg 3, 2010

Lần đầu tiên nghe ếch kể về sự nhạt nhẽo, mình đã không hiểu. Chỉ đến bây giờ mình mới biết rõ cảm giác đó.
Ở bên cạnh nhau mà chẳng biết nói gì, những cuộc gặp gỡ cứ nhàn nhạt trôi, nhàn nhạt kết thúc.
Mình lao đầu vào công việc, cũng vẫn là những vòng quay quen thuộc, quen thuộc quá nên người ta mới trông chờ vào những điều mới mẻ hơn, thú vị hơn.
Khi chẳng biết tìm kiếm ở ai thì chỉ còn cách tự tạo ra, nhưng giờ đến thời gian ngủ cũng thiếu, những lúc RỖNG, thường sẽ là tự tạo điều thú vị cho bản thân, nhưng khi quá mệt mỏi, thì đành buông trôi khúc RỖNG đó, ngồi yên mà chờ.
Có thể mình hơi cao ngạo và ích kỉ, nhưng mình nghĩ những đòi hỏi của mình không hề quá đáng. Cho đi mà không nhận lại thì chỉ diễn ra ở tình đơn phương thôi, càng ko đc đáp lại ngta lại càng nuôi dưỡng nó. Còn khi tình cảm đến từ cả hai phía, thì cho và nhận trở thành một quá trình tuần hoàn, luôn diễn ra. Dừng lại có nghĩa là tự giết chết mối quan hệ. Chẳng ai có thể cho mãi. Nhưng lại sẵn sàng nhận mãi, nhận mà không cho đi.
Ừ phải, mình cả thèm chóng chán.
Nhưng ít nhất mình biết cuộc sống đáng được hưởng sự thú vị hơn cách người ta đối xử với nó.

4 thg 3, 2010

Không hiểu sao dạo này rất dễ bực mình với những chuyện nhỏ nhặt và rất dễ thấy xung quanh mình mọi thứ đều nhàn nhạt.
Thấy nhớ những ngày tháng ở A, luôn là không biết trước được ngày mai sẽ có chuyện gì vui, cứ thế mà háo hức chờ từng ngày mới đến,

3 thg 3, 2010

Thỉnh thoảng vẫn thấy buồn đến phát khóc.
Tâm tư như con tàu không người lái., chuệch choạc, vô hướng.

2 thg 3, 2010

Hôm nay mình bực.
Bực vì sự nhu nhược
Bực vì cái cách yêu thương nhau đến bệnh hoạn
Bực vì bản thân hèn nhát.
Ngay từ đầu nếu đã xác định đứng ngoài thì đứng ngoài hẳn đi Sei, sao còn dấp dính, còn nửa quan tâm nửa không, để bây h thấy bản thân là một đứa hèn nhát, không dám đứng ra bảo vệ bạn.
Cả đời này mình cũng không thể nào hiểu nổi cách nuôi con trong lồng kính của NGƯỜI LỚN. Không để con vấp ngã, va chạm thì làm sao nó tự đứng dậy, tự trưởng thành được. Không tôn trọng con cái thì sao bắt chúng tôn trọng mình được, dù có nói "Tao là bố mẹ mày" đi nữa thì "Tao" cũng đâu thể sống hộ cuộc đời của "mày" được.
Mình không hiểu, thực sự không hiểu.

28 thg 2, 2010

Mấy ngày này cô bạn trong Nam ra chơi, mình không chơi thân nhưng cũng biết vừa đủ. Biết là bạn có chuyện buồn nhưng lại không mấy quan tâm, một phần vì thấy không nên, một phần cũng không muốn lắm.
Dạo này chỉ sống cho bản thân thôi cũng đủ mệt, cảm xúc lên xuống thất thường.
Vừa nói chuyện với anh Vũ mới thấy nhiều khi mình cũng vô lý, hôm qua cãi nhau với anh chỉ vì chuyện không đâu.
Mình đùa với anh rằng cứ 3,4 tháng mình lại thấy chán, lại thấy nhàn nhạt, thực ra mình chỉ muốn nhắc khéo là lâu lâu mình thèm hẹn hò một cách đúng nghĩa, thèm những món quà nho nhỏ, bất ngờ.
Nhưng anh lại bực mình, rồi mình cũng bực theo, thế đấy, tự nhiên rước bực vào người.
Anh Vũ bảo không thích đùa mấy kiểu đấy, mình thấy giống người yêu mình quá, cứ quan trọng hóa vấn đề. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cũng không nên thế, đem chuyện tình cảm ra đùa thì chẳng ai vui được thật.
Anh yêu mình nhiều, thể hiện nhiều, thậm chí nhiều lúc mình nghĩ anh còn yêu mình nhiều hơn mình yêu anh, anh chẳng có lỗi gì cả. Chỉ tại tính mình trước giờ cả thèm chóng chán, cứ thích bất ngờ, mới lạ, tóm lại là mình quái thai.
Mình cũng đòi hỏi nhiều, bắt ép anh nhiều thứ. Trước đây mình cũng chẳng nghĩ mình là đứa đòi hỏi người khác nhiều thế, giờ đâm ra mình sợ, mình sợ cứ cái đà này chả mấy chốc mình thành bà cô già, suốt ngày đi đằng sau bắt anh không được làm thế này, không được như thế kia v....v....Thế thì ai mà chịu cho nổi!
Từ từ sửa vậy :(

 
 
Copyright © I Love Living Life.
Blogger Theme by BloggerThemes