28.12.2008: Sinh nhật em Leo - Sei và Aron kết nghĩa huynh.tỉ - Vĩ nhân hội thành lập.07.01.09: Parkson - Sei - Gem - Leo - Aron - Vĩ nhân hội chuyển thành Tình Yêu Hội - Cái Hội lạ lùng, yêu nhau cứ như thể chưa bao giờ được yêu.Tối 07.01.09: Vẫn chưa dứt ra khỏi cái thứ cảm xúc lâng lâng mà phải mấy năm rồi mới lại được cảm nhận ấy, ngồi hí hoáy vẽ lại. [Tình Yêu Hội! HN.07.01.09. Kí hoạ 5'. P/s: Khi nào giỏi hơn sẽ vẽ lại tử tế :P. Yêu các tình yêu :X. Sei.]
Hôm sau đi chơi, tí tởn khoe, em Leo cứ gặng hỏi cái dòng chữ ở phía cuối có nghĩa gì, mình ừ hử, bảo đợi đấy rồi có entry, nhưng rồi lười, chả có cái entry nào cả, đành nói mồm...Tặng TYH của tôi, chỉ là trích đoạn thôi, vì nội dung câu chuyện không phải là cái Sei nhắm tới, vì em Leo không đọc được cái gì nhiều chữ XD.NGÔI NHÀ TRẮNGNick.D
.
..
...
...
Ba tháng trước, Chi cầm điên thoại lên, vừa bấm số vừa lẩm bẩm cầu may. Ngay mai là cô buộc phải chuyển ra khỏi ngôi nhà cô đã gắn bó suốt bốn năm đại học ở cái đất Kingston này rồi, và thứ hai tuần tới thì công việc mới tìm được ở London cũng đã bắt đầu, nhưng đến giờ này, tức là sau hai tháng trời hì hục, Chi vẫn chưa tìm được một nơi trú thân ở đất London. Đúng là cái mảnh đất khét đắng, cái gì cũng khó khăn. Chi cắn nhẹ môi khi điện thoại bắt đầu đổ chuông.
"Hello." Giọng con trai trẻ, ấm và khá nhẹ nhàng trả lời điện thoại.
"Hi, I found the room ad and am calling to see if it's still available?" Chi nói giọng rụt rè.
"It is, indeed. If you come quick enough, indeed." Chàng trai ở đầu dây bên kia trả lời.
What's up with this guy and the "indeed" thingy?"Rite. Is one hour quick enough then?" Chi hỏi lại.
"Sounds good to me. I'm at home all the time. So will be expecting you in an hour?" Chàng trai vẫn trả lời với giọng nhẹ nhàng và từ tốn. Chi có cảm tình với cái giọng. Đàn ông mà dịu dàng, và giọng Anh chất. Tóc vàng hay nâu nhỉ?
"In an hour then . Sorry what's your name?"
"Oh rite, it's Marc. And you?"
"Chi. As in C-H-I. I'm Vietnamese by the way."
"Cool. See you in an hour Chi."
"See you."
Và chàng trai dập máy. Chi thở phào. Hy vọng là mình sẽ đến kịp, và hy vọng cái nhà sẽ đủ tốt để ở. Vì ít ra thì mình cũng đã có cảm tình ít nhiều với anh chàng housemate tên Marc này.
***
Số Chi cuối cùng hoá ra lại may mắn. Chi trở thành thành viên thứ năm của một ngôi nhà đầy tính nghệ thuật. Ngôi nhà là một cái flat có bốn phòng ngủ và một cái bếp to đùng nằm giữa khu Old Street, vừa là trung tâm nghệ thuật của giới trẻ London, lại rất gần chỗ làm việc mới của Chi. Bốn nhân vật còn lại của ngôi nhà vừa trẻ vừa đẹp lại vừa mang đầy mình nghệ thuật. Ngoài Marc là người mà Chi đã tiếp xúc đầu tiên đang học đạo diễn ở London Film School, còn có Daniel đang học classical ở UCL, nhưng lại là thành viên của một ban nhạc indie rock, dù mới chỉ ở tầm đi biểu diễn quanh mấy cái bar ở Camden. Hai cô gái khác thì xinh đẹp tuyệt trần. Chelsea đang học thiết kế thời trang ở Central Saint Martin, và con là người mẫu part-time. Còn Louise học thanh nhạc và sáng tác ở City University. Hoá ra Chi làm kiến trúc là có vẻ nhẹ tính nghệ thuật nhất trong nhà. Cả bốn người đều cực kì thân thiện, nhiệt tình đón nhận Chi vào nhà. Chủ nhật hàng tuần, nhân dịp cả nhà đã đi chơi đã đời và uống say bét nhè tối thứ bảy, nên cả nhà sẽ ở nhà và nấu nướng ầm ĩ, và mua rất nhiều rượu vang về ngồi nhâm nhi ở ngoài cái ban công bé tí, và những câu chuyện rôm rả về điện ảnh, âm nhạc và thời trang thì cứ kéo dài bất tận hưởng không bao giờ hết.
Hôm đầu tiên Chi đến nhà như thế này này.
Chi đã bận lên người một bộ quần áo thật là tử tế. Kinh nghiệm sau hai tháng đi tìm nhà là đôi khi hình thức và ấn tượng đầu tiên ảnh hưởng rất lớn đến việc có được cho thuê nhà hay không. Chi có mặt ở cửa nhà sớm hơn cái hẹn một tiếng với Marc hai phút. Nên Chi đứng lại hít thở một tí trước khi bấm chuông.
"Is that Chi?" Tiếng Marc vang lên trong cái loa ở cửa.
Chi mỉm cươì, thoáng hài lòng với cái cách quan tâm kiểu cá nhân của cái anh chàng chưa gặp tên Marc này.
"Yah, it's Chi."
"Come in. First floor please."
Chi đẩy cửa bước vào và lên cầu thang. Có tiếng mở cửa phía trên đầu, và khi Chi vừa đặt chân lên tầng một thì đã được đón chào bằng một nụ cười thân thiện của một chàng trai dáng dấp thư sinh.
Đẹp trai qúa.Marc dong dỏng cao, có mái tóc nâu nhạt, dài loà xoà xuống gần vài. Nhưng Chi ấn tượng nhất là đôi mắt nấu rất sáng và nụ cười của anh khiến Chi đứng tần ngần mất một giây ngay đầu cầu thang đó.
Marc chìa tay ra bắt và đưa Chi vào nhà. "Chào Chi. Mình là Marc. Trong nhà còn có Daniel, hay Danny cũng được, Chelsea và Louise. Danny và Chelsea là một cặp nên ở chung phòng rồi. Và vì thế bây giờ mới chừa ra một phòng trống." Marc nói một thôi mội hồi. Rồi Marc đưa Chi vào xem căn phòng cho thuê. Căn phòng xinh xắn tuyệt vời và đập ngay vào mắt Chi là một đoá hoa rất to và rực rỡ vẽ bằng sơn ở trên tường. Đoá hoa đẹp quá khiến Chi nhìn không dứt mắt. Marc bật cười.
"Trước Chelsea ở phòng này, và Chelsea đã vẽ nó đấy. Hy vọng là cậu không mind. Nhưng nếu cậu không thích mình cũng có thể xoá nó đi."
"Không," Chi lắc đầu. "Nó đẹp lắm, mình rất thích."
"Hồi trước nhà cũng có phòng khách, nhưng bây giờ đã chuyển làm phòng cho Danny và Chelsea rồi, vì hai đứa nó cần phòng rộng mà. Nhưng được cái bếp cũng rộng lắm nên có thể là lounge luôn được." Marc vừa nói vừa dẫn Chi vào xem bếp. Và một lần nữa Chi lại đứng sững ngay ngưỡng cửa, vì to đùng trước mặt Chi là bức tranh Hồ Sen của Monet đựơc vẽ lại luôn trên trên tường với màu sắc rực rỡ hơn. Chi quay qua Marc, nhưng kịp hỏi thì đã thấy Marc mỉm cười ngượng nghịu.
"That's me."
"WOW! Seriously?"
"Yeh."
"Vậy tất cả bọn cậu đều là hoạ sĩ à?"
"Không. Chelsea học thời trang, còn mình học đạo diễn. Chỉ là thích nghịch màu thôi."
"That is so cool!" Chi không giẩu vẻ ngưỡng mộ.
Marc ngượng nghịu chuyển chủ đề. "Bếp to không? Bọn mình toàn đứa thích ăn uống nên rất thích cái bếp này."
"I'm so in." Chi lẩm bẩm.
Và thế là Chi trở thành thành viên thứ năm của The White House - tên gọi của ngôi nhà. Marc giải thích, vì từ khi chuyển vào ở, Marc đã sơn lại toàn tường nhà màu trắng, để ai thích vẽ gì lên thì vẽ. Hoá ra môĩ phòng của mỗi người đều có những bức vẽ riêng. Chi đặc biệt thích những bức vẽ đầy tâm trạng của Marc, và những bức vẽ ngộ nghĩnh của Louise. Chelsea thì thường vẽ hoa và những bộ trang phục hoàng gia thời Phục Hưng, vì cô thần tượng Marie Antoinette. Còn Danny hầu như không vẽ gì cả.
Từ ngày Chi chuyển vào White House, cô thành đầu bếp chính trong nhà, vì cả nhà đều thích ăn món ăn Á, mà Chi thì sau bốn năm đại học đã tự rèn luyện thành một đầu bếp xuất sắc tất cả các món ăn Việt, Nhật, Trung, Hàn. Trong nhà có lẽ Chi thân nhất với Marc, mà hình như ai cũng thế, vì anh ở nhà nhiều nhất, suốt ngày ngồi nhà đọc sách và viết lách thôi, và vì thế cũng là ngưi chăm sóc tất cả mọi người nhiều nhất. Marc với Chi thường hay ra Bricklane đi chợ với nhau, rồi về nhà anh lại phụ giúp cô nấu nướng, mà theo anh chủ yếu là để học lỏm cách nấu các món ăn Á.
Ngoài những ngày chủ nhật cả nhà ở nhà nấu nướng và buôn bán vì hangover, thì Chi thích nhất là những hôm cả lũ tụ tập đi ủng hộ cho ban nhạc của Danny ở bar. Cả lũ sẽ uống rấtnhiều bia, và có hôm hứng lên là sẽ đi bộ từ Camden về tận Old Street, vừa đi vừa khoác vai nhau và hát nghêu ngao theo đúng phong cách của một lũ say sưa.
Yêu lắm.
...
..
.
Oh, thế mà cũng dài phết, gõ mỏi cả tay XD.Các tình yêu thấy sao? giống chúng mình phết nhỉ.Uh, đọc xong, tự nhiên nghĩ, ước gì sau này cả hội mình cũng có một White House như thế, sẽ vẽ lên tường, sẽ có piano, guitar, flute, violon, đủ cả, cũng sẽ có cái bếp thật to vì Sei thích nấu cho người khác ăn lắm :"). Đấy, mơ mộng nhảm nhí thế đấy, just j/k :"D vì rất khó thành hiện thực.Nhưng...Chắc chắn vẫn có những buổi ăn chơi, đàn đúm bất tận, lượn hết quán cafe ở đất Hà Thành, vẫn là Đen Đá - Trà Sữa - Ca Cao - Chanh Leo - Bạc Hà.
Chắc chắn vẫn có những lần cả lũ đi giữa đường hát tung trời như hôm Sei-Gem-Leo lên chợ đêm mua móc điện thoại, hồ Gươm lạnh run người, ba đứa được một bữa "tẩm sương, ướp ánh trăng", thế mà hát như chốn không người rồi cười ngả nghiêng.
Chắc chắn vẫn có những cuộc nói chuyện dài bất tận hưởng, không điểm dừng.
Chắc chắn vẫn có những cái ôm chặt đến nghẹt thở, rồi lại nhấc bổng nhau lên, chắc chắn sẽ có một đứa rơi xuống và bẹp dí.Yêu và Được Yêu như chưa từng như thế.
Aron, Long, Gem, Leo, Love u all !!!