20 thg 3, 2010

Mình bắt đầu có cái tính hở chút là cáu giận và khóc lóc, dĩ nhiên cái tự tôn không cho phép mình khóc trước người khác, dạo gần đây chỉ có anh là được nhìn thấy con người trẻ con ấy của mình.
Hôm nay mình lại khóc, khóc ấm ức, mấy lần trước đều nhịn ngon, hôm nay nhịn không được nữa, ức quá nên khóc.
Hồi đầu thì chẳng thấy gì, nhưng từ lúc đi học cái cảm giác khó chịu rõ rệt hẳn. Ở lớp mình là đứa nói nhiều nhất, Courtney và Erin luôn khuyến khích nói mà không ngồi bắt lỗi từng chút một nên cảm giác thoải mái. Nhưng mỗi lần nói chuyện với anh cảm giác rất ngại, cứ mở mồm là lại lo bị chỉnh, lại bị chê giọng mình có vấn đề, giọng mình sinh ra đã thế, mình cũng đâu phải không có cố gắng sửa, đâm ra dần dà chẳng muốn mở mồm ra nói mặc dù để thực hành thì nói chuyện với anh cũng tốt. Mình chỉ mong anh tâm lí hơn một chút, suốt ngày chê bai sẽ khiến người ta mặc cảm về bản thân hơn thôi.
Cuối cùng hôm nay bực mình quá leo lên giường mãi mới ngủ được, mơ được một giấc tầm 10' thì tỉnh luôn, không ngủ lại được nữa. Cảm giác khó chịu nó cứ nghèn nghẹn ở cổ họng. Muốn khóc.
Ghét bản thân trẻ con và mau nước mắt như thế này.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
 
Copyright © I Love Living Life.
Blogger Theme by BloggerThemes