27 thg 3, 2010

Hôm nay ở Studio rất vui, mình thích cái kiểu cả hội nhậu nhẹt mà chỉ có mỗi mình mình là con gái, cảm giác độc nhất \:D/, hơn nữa các anh í cũng coi mình chả khác gì thằng con trai, như anh em trong nhà.
Bây giờ mọi thứ đang khá dở dang, không có một cái gì chắc chắn cho tương lai của mình nhưng quyết định xin làm ở studio của anh Vamp ở thời điểm này khiến mình hài lòng.
Mặc dù mấy ông ở đấy ăn nói bỗ bã, suốt ngày rượu chè thuốc thang, ở bẩn (ợ, đàn ông mà :"| ) nhưng tính cách rất thoải mái, yêu động vật :X.
Mình nghĩ chả có chỗ làm nào như ở đây, 11h trưa, hàng tào phớ đi qua, mình kêu "anh ơi em muốn ăn tào phớ" thế là anh Vamp hét vô luôn, ngồi ngoài hè nắng nhẹ se se gió húp bát tào phớ ngọt lịm, ông anh ăn xog quay ra bảo ông chú bán tào: "Chú làm điếu thuốc lào ko, đang thèm chứ gì, bắt bài ngay." Rất fun :)). Ông anh mình bình thường đi khách thì đạo mạo là thế, tiếp đủ loại khách, toàn giám đốc này, trưởng phòng kia, về stu lại nhếch nhác, bê bối như thường, đi ăn cơm bụi thì cười nói hỉ hả với anh béo trông xe, thỉnh thoảng ngồi phớ lớ với những người bán hàng rong. Tóm lại sống rất thoải mái, dễ chịu, không có cái kiểu phân biệt hạng người này, kia. I do like it.
Được cái không bao giờ mắng mình, trong khi cái đứa lười chảy thây và bê tha như mình rất đáng bị ăn chửi, nhưng mà lần nào cũng trách vài câu rồi lại cười nói, trêu chọc, như thế cũng khiến mình thấy tội lỗi ăn năn mà sửa chữa.
À, hóa ra không cần thiết cứ phải nói "Cậu làm tôi thất vọng" cũng có thể khiến người ta nhận ra sự thiếu trách nhiệm của mình.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
 
Copyright © I Love Living Life.
Blogger Theme by BloggerThemes