5 thg 3, 2010

Lần đầu tiên nghe ếch kể về sự nhạt nhẽo, mình đã không hiểu. Chỉ đến bây giờ mình mới biết rõ cảm giác đó.
Ở bên cạnh nhau mà chẳng biết nói gì, những cuộc gặp gỡ cứ nhàn nhạt trôi, nhàn nhạt kết thúc.
Mình lao đầu vào công việc, cũng vẫn là những vòng quay quen thuộc, quen thuộc quá nên người ta mới trông chờ vào những điều mới mẻ hơn, thú vị hơn.
Khi chẳng biết tìm kiếm ở ai thì chỉ còn cách tự tạo ra, nhưng giờ đến thời gian ngủ cũng thiếu, những lúc RỖNG, thường sẽ là tự tạo điều thú vị cho bản thân, nhưng khi quá mệt mỏi, thì đành buông trôi khúc RỖNG đó, ngồi yên mà chờ.
Có thể mình hơi cao ngạo và ích kỉ, nhưng mình nghĩ những đòi hỏi của mình không hề quá đáng. Cho đi mà không nhận lại thì chỉ diễn ra ở tình đơn phương thôi, càng ko đc đáp lại ngta lại càng nuôi dưỡng nó. Còn khi tình cảm đến từ cả hai phía, thì cho và nhận trở thành một quá trình tuần hoàn, luôn diễn ra. Dừng lại có nghĩa là tự giết chết mối quan hệ. Chẳng ai có thể cho mãi. Nhưng lại sẵn sàng nhận mãi, nhận mà không cho đi.
Ừ phải, mình cả thèm chóng chán.
Nhưng ít nhất mình biết cuộc sống đáng được hưởng sự thú vị hơn cách người ta đối xử với nó.

0 nhận xét:

 
 
Copyright © I Love Living Life.
Blogger Theme by BloggerThemes